"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Montag, 30. August 2010

Đảng CSVN sợ nhất hai từ ''Nhân Quyền''

Trần Công Luận

Trong từ điển của chế độ độc tài CSVN không có từ “Nhân Quyền”. Tuy nhiên, từ khi buộc phải mở cửa ra với thế giới văn minh để kéo dài sự sống còn của mình thì ĐCSVN luôn phải đối mặt với hai từ “Nhân Quyền”. Nhưng, mỗi khi nhắc đến từ “Nhân Quyền” thì chế độ CSVN lại giẫy nảy lên như “đỉa phải vôi”, như đi vào chỗ chết, đi vào con đường tự sát. Vậy tại sao ĐCSVN lại sợ hai từ “Nhân Quyền” như vậy?

Theo một cái nhìn chung thì Nhân quyền được hiểu một cách ngắn gọn đó là quyền được làm người. Đã làm người thì họ có quyền được sống, được tự do, được mưu cầu hạnh phúc. Trong tuyên ngôn độc lập của Hoa kỳ có viết: "Chúng tôi coi những chân lý sau đây là hiển nhiên, rằng tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy có Quyền được sống, Quyền tự do và Quyền mưu cầu hạnh phúc…".

Những quyền này được cụ thể hóa trong công ước quốc tế về nhân quyền mà CSVN đã ký kết thực thi, gồm những quyền sau:

Các quyền thuộc lĩnh vực dân sự và chính trị gồm có:

1) Quyền được sống và không bị tước đoạt sinh mạng một cách độc đoán.
2) Quyền có an ninh cá nhân, không bị bắt giữ vô cớ hay bị bỏ tù mà không xét xử công minh.
3) Quyền không bị đối xử độc ác và không bị tra tấn kể cả khi bị bỏ tù.
4) Quyền bình đẳng trước pháp luật và không bị áp dụng phép hồi tố bất lợi.
5) Quyền tự do cư trú và đi lại.
6) Quyền sở hữu tài sản.
7) Quyền bất khả xâm phạm đối với đời sống riêng tư, gia đình, nhà ở, thư tín.
8) Quyền được bảo vệ danh dự, uy tín, nhân phẩm.
9) Quyền tự do tín ngưỡng và không tín ngưỡng.
10) Quyền tự do lập hội và hội họp.
11) Quyền được khiếu nại, tố cáo bất cứ cá nhân, tổ chức nào.
12) Quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí.
13) Quyền tự do biểu tình.
14) Quyền được tham gia quản lý xã hội (bầu cử, ứng cử...).

Các quyền thuộc lĩnh vực kinh tế, xã hội, văn hóa gồm có:

1) Quyền có việc làm và được hưởng thụ thỏa đáng.
2) Quyền được chăm sóc về y tế.
3) Quyền được hưởng nền giáo dục, trước hết là giáo dục tiểu học miễn phí.
4) Quyền được có nơi cư trú.
5) Quyền được sống đủ cho bản thân và gia đình.
6) Quyền được sống trong môi trường không ô nhiễm, độc hại
v.v... (xem http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=1228)

Quyền của con người đã được Tạo hóa ban cho, giống như Tạo hóa ban cho mỗi người có chân, có tay, có đầu, có quả tim, và khối óc v.v. Như vậy, đây là quyền phổ quát, cho dù bạn sống ở đâu, ở thời đại nào, thể chế nào, thì minh nhiên bạn vẫn có các quyền đó. Tuyên Ngôn Vienna và chương trình hành động tháng 6-1993 cũng đã khẳng định: “Tất cả các quyền con người đều mang tính phổ cập, không thể chia cắt, phụ thuộc lẫn nhau. Cộng đồng quốc tế phải xử lý các quyền con người theo phạm vi toàn cầu một cách công bằng và bình đẳng và được coi trọng như nhau”.

Thế nhưng, ĐCSVN đã dùng toàn bộ bạo lực, thủ đoạn để cướp đi quyền làm người của người dân Việt Nam. ĐCSVN đã rất xảo quyệt diễn giải nhân quyền theo cách của họ và quy kết vào quyền công dân. Điều 50, Hiến pháp Việt Nam 1992 ghi "Ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa và xã hội được tôn trọng thể hiện ở các quyền công dân và được quy định trong Hiến pháp và Luật". Mà Hiến pháp và Luật lại do chính ĐCSVN làm ra để phục vụ cho sự thống trị và hành vi cướp bóc của đảng. Hơn nữa, Hiến pháp và Luật được lập ra cũng chỉ để nói với thế giới rằng ĐCSVN cũng có Hiến pháp và Luật lệ như các nước khác. Thực tế thì ĐCSVN là những người ngồi xổm trên luật pháp do chính chúng đặt ra và cai trị nhân dân bằng các nghị định, nghị quyết, và thông tư v.v., giống như một tổ chức Mafia vậy. Những ai phụng sự và trung thành với ĐCSVN thì được coi là nhân dân, còn những ai mới chỉ có ý kiến trái với Đảng và Nhà nước, thì tức khắc được quy kết chụp mũ là thành phần phản động.

Sau 64 năm (miền Bắc VN) và 34 năm (miền Nam VN) sống trong sự sợ hãi, bị tù đày trong nhà tù CS và bị sỏ mũi bởi các thủ đoạn và bộ máy tuyên truyền một chiều của ĐCSVN, nhiều người dân Việt Nam đã đánh mất ý thức hoặc mù mờ về nhân quyền của chính mình. Người dân sống dưới chế độ CSVN chỉ có “thú” quyền chứ không có nhân quyền, và có khi phải sống trong điều kiện không được bằng con thú. Con trâu con ngựa khi bị đói, bị rét, bị chủ đánh chúng còn được kêu rên. Nhưng những người dân sống dưới chế độ CSVN thì không được như vậy; người ta chẳng những không được kêu rên, mà còn phải nói ngược lại là đàng khác: sống trong một xã hội bị thống trị bởi một tập đoàn tham nhũng, cướp bóc và man trá mà vẫn phải nói là “CHXHCN”; bị phụ thuộc mà vẫn phải nói là “độc lập”; những quyền cơ bản nhất của con người bị tước đoạt mà vẫn phải nói là “tự do”; bị lầm than, đàn áp, bất hạnh, đói khổ mà vẫn phải nói là “hạnh phúc”; sống trong địa ngục trần gian xã hội chủ nghĩa mà vẫn phải nói là “thiên đường XHCN”; biết ĐCSVN là mối nhục và sắp đến ngày tận số mà vẫn phải nói “ĐCSVN quang vinh muôn năm” v.v.

Khi quyền được nói của người dân bị tước đoạt và với hơn “700 cơ quan báo chí in, gần 15.000 nhà báo được cấp thẻ, 68 đài phát thanh, truyền hình của trung ương, cấp tỉnh và đài truyền hình kỹ thuật số mặt đất, 80 báo điện tử và hàng nghìn trang tin điện tử trên mạng Internet, 55 nhà xuất bản” (theo báo cáo Nhân quyền của VN tại Hội đồng LHQ tại Geneva, Thụy Sỹ, 08/05/2009), thì ĐCSVN muốn nói gì thì nói, muốn ngậm máu phun ai thì phun. Đảng bảo rằng đài báo do Đảng kiểm soát là cơ quan ngôn luận của nhân dân, nhưng ai cũng biết đấy là nơi tập hợp những kẻ bồi bút của Đảng mà chẳng ai dám nói ngược! Đảng bảo dân yêu Đảng, thực tế ai cũng căm thù Đảng, nhưng không ai dám nói ra điều đó! Đảng bảo Đảng là “đỉnh cao trí tuệ”, nhưng ai cũng biết đỉnh cao trí tuệ ấy được tập hợp từ những “hũ đậu”, những kẻ du đảng du đãng, những kẻ bồi bếp, đồ tể v.v. và từ những học thuyết quái thai dị dạng chắp vá mà ra…, thế nhưng không ai dám nói ra điều đó! Đảng bảo Đảng là kim chỉ nam đang dẫn người dân đến “bến bờ hy vọng”, nhưng ai cũng biết kim chỉ nam này đã và đang chỉ cho người dân con đường đi xuống địa ngục, thế mà cũng không ai dám phản ứng! Đảng bảo ĐCSTQ là bạn, là đồng chí lớn, còn người dân ai cũng biết Trung Cộng là giặc truyền kiếp và là kẻ đang cướp đất, cướp biển, cướp đảo của ta, nhưng không ai được phép nói như vậy, nếu cố tình nói thì bị đàn áp và bỏ tù ngay lập tức (các sinh viên biểu tình trước nạn giặc Tàu cướp biển, cướp đảo đã bị công an CSVN đàn áp (http://hoangsa.org/forum/archive/index.php/t-2882.html) , Nhà báo tự do Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải bị cầm tù (http://clbnbtd.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=448) , Báo Du Lịch mới chỉ đi ra sát mép “lề phải” khi đề cập đến chủ quyền Hoàng sa và Trường sa của VN đã bị đình bản ngay lập tức (http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/04/090415_baodulich.shtml) …) v.v.

Cộng sản rất tự mãn về những thành tích vừa nêu. Tuy nhiên, khi thành trì cộng sản ở Liên xô và Đông âu bị sụp đổ, học thuyết cộng sản bị bỏ vào sọt rác lịch sử tại chính cái nơi nó được sinh ra, thì ĐCSVN lại cuống cuồng lo cho ngày tận số của mình. Để kéo dài sự tồn vong, dù chỉ là một sự thoi thóp, không còn sự lựa chọn nào khác, ĐCSVN đành phải mở cửa ra với thế giới văn minh bên ngoài.

Bắt tay với thế giới văn minh, thì phải theo luật chơi văn minh, không thể đưa cách chơi mọi rợ của mình ra mà chơi được, ĐCSVN buộc phải thay đổi cho phù hợp với tình thế mới. ĐCSVN buộc phải dần dần nới lỏng cho người dân. Nhưng lại kể công, bịp bợm nhân dân rằng, ĐCSVN đã tài tình sáng suốt đổi mới, nên nhân dân mới có được như ngày hôm nay, bắt nhân dân một lần nữa chịu ơn mình. Dưới áp lực của quốc tế, ĐCSVN buộc phải nới lỏng hoặc trả lại một số quyền cho người dân, thì ĐCSVN lại nói rằng họ cho hoặc ban ơn, người dân phải chịu ơn Đảng và Nhà nước. Trước cộng đồng quốc tế thì ĐCSVN có thái độ như là một kẻ ăn mày, một kẻ tội đồ cần sự bố thí và khoan dung của cộng đồng quốc tế; còn đối với người dân của mình thì ĐCSVN lại tỏ thái độ trịch thượng như là một kẻ ban ơn. Gần đây nhất, trước Hội đồng nhân quyền LHQ ngày 08/05/2009, chính quyền Việt Nam đã phải cúc cung hứa hẹn cải thiện, và sửa đổi này nọ giống như một đứa con nít phạm tội bị người lớn bắt quả tang.

Từ trước đến nay, ĐCSVN đã luôn tuyên truyền và nhồi sọ bắt người dân phải tin rằng ĐCSVN là đảng của dân, vì dân và do dân... Cái mặt nạ hằng ngày được bôi vôi trát phấn như nấm mồ được quét vôi này, khi được đào bới ra nó sẽ kinh khủng thối tha vô cùng. Lớp vỏ nhân nghĩa được đánh bóng từ khi ĐCSVN hình thành đến nay, khi nó được bóc ra, nó sẽ hiện nguyên hình tội ác, cũng như bản chất cướp bóc, bịt bợm, thối tha, đê hèn và sự phản bội nhân dân cũng như tổ quốc của chúng. Đây cũng là lý do tại sao ĐCSVN sợ sự thật. Sự thật không những phơi bày tội ác của ĐCSVN mà còn giải thoát con người, giải thoát người dân khỏi ách cộng sản.

Để kéo dài sự thoi thóp của mình, ĐCSVN luôn tìm cách bưng bít thông tin, kiểm soát báo chí, blogs và internet, thủ tiêu, khử trừ và bịt mồm những ai manh nha đòi quyền làm người, đòi chân lý. Những người mà trước mắt chúng không thể bỏ tù hay thủ tiêu được thì chúng huy động hệ thống báo chí đánh hội đồng, dùng cả du đảng du đãng mà ĐCSVN gọi là “quần chúng tự phát” để uy hiếp, và tìm cách quy kết cho đủ mọi tội kể cả tội phản bội tổ quốc chống lại nhân dân. Điển hình gần đây nhất là Đức TGM Ngô Quang Kiệt. Khi ngài công khai “đòi” chứ không “xin” quyền của con người: “cái tôn giáo là cái quyền tự nhiên con người được hưởng. Và nhà nước vì dân cho dân phải có trách nhiệm tạo cái điều đó cho người dân chứ không phải cái ân huệ chúng tôi xin. Không có. Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải là cái ân huệ “xin cho” , thì CSVN đã dùng toàn bộ thủ đoạn để quy kết tội ngài, thậm chí dùng cả cách bì ổi nhất đó là cắt xén lời nói của ngài để vu cáo.

Tuy nhiên, các thủ đoạn và bạo lực xưa vốn đã được ĐCSVN dùng rất hiệu quả, thì nay không còn tác dụng nữa. “Tiếp theo sau đức Tổng Kiệt không chịu đi xin ơn, nhưng nhất quyết đi đòi quyền, đến lượt đức cha Tân không muốn câm, nay đức cha Khảm không muốn mù, đức cha Bản không muốn què, cương quyết “bước đi trong Thần Khí” có vẻ như từ lòng Giáo Hội Việt Nam đang bừng lên một khí thế mới, dưới sự thúc đẩy của Thần Khí: “Dậy mà đi!” (LM Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, ofm)

Phong trào cầu nguyện đòi quyền làm người ngày càng lan rộng và lớn mạnh. Càng ngày càng nhiều người dân ý thức được quyền làm người của mình. Chắc chắn là có một ngày gần đây, sẽ có một cuộc lên đường lớn của tất cả những người dân đã bị ĐCSVN tước đoạt quyền làm người bấy lâu nay. Và nếu điều ấy xảy ra thật thì đây cũng là ngày tận số của ĐCSVN. ĐCSVN đang rất vô cùng hoảng sợ trước dự đoán này.

Trần Công Luận