"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Dienstag, 26. Oktober 2010

Văn tế: tế văn hào Tố Hữu

Ối giời cao đất dầy ơi!

Thuở kháng chiến Tây đi Mỹ đến, 
cơm hẩm gạo thiu ông tồm tộp, 
một nồi to ông hốc phưỡn dạ dày;

Thời mở cửa Nga cút Tàu nhào, 
rượu thơm thịt béo ông ỉm im, 
ba tấm ván ông nằm ngay cán cuốc .
Kém một ngày chẳng đi, 
hơn một ngày chẳng ở. 

Nghĩ rằng: 

hồi xuân chi lão, 
tốt củ mà xấu dây, 
ngữ ấy thánh đâm chẳng chịu chết, 
đỉa chịu thua răng ấy dái này;
Sống mỗi người mỗi nết, 
chết mỗi kẻ một mồ. 

Ai ngờ:

đòi nọc lợn choai, 
đẹp lòng thêm đẹp mặt, 
giống này giời đánh vẫn đi tơ, 
thuốc hết chữa mỏ xuôi cẳng ngược .
Ông với lợn tôi, 
chẳng xóm giềng xóm tỏi, 
đường gió mây sao khéo rủ rê ;
Bác với cháu ngoan, 
ấy đứa tớ đứa thầy, 
lối địa ngục cùng nhau lần lượt .

Nhớ ông xưa!

Thương bác Sì mười;
Thương cha mẹ một.
Lọt lòng mẹ ông khóc giọng Liên Xô;
Bước vào đời ông làm thơ Trung Quốc .
Tim ông có ba lỗ, đựng tình yêu một lỗ, 
chẳng chỗ nào ông chứa đựng mẹ cha;
Ruột ông cuộn tám khoanh, 
lưng chữ nghĩa nửa khoanh, 
còn tất cả ông dồn cho tổ quốc .
Nức tiếng văn hay;
Lừng danh chữ tốt.

Thời giặc giã hôm xưa từng bỏ bẫng thê noa;
Dạo đấu tố năm nào chửa giết xong dòng tộc .
Khi dưới thác trên ghềnh, phen đầu non cuối bãi, 
chữ trung trinh Bác Đảng sắt son;

Lúc chân mây góc bể, 
dạo cữ gió tuần mưa, 
bài nghĩa bộc Nga Hoa làu thuộc .
Hết khóc Sì Ta Lin Sì Ta Lỉn, 
lại khóc bác Mảo, bác Mao;
Vừa than vãn bác Hổ bác Hồ,
chưa kịp điếu chú Pôn, chú Pốt .

Khá thương thay!

Dịch thổ tả năm kia ông vẫn sống trơ trơ;
Thượng mã phong 
phút nọ ông đành dông tuốt luốt.
Giận cho lão Trời già;
Căm thay ông thầy thuốc .
Bẽ bàng sao hoa liễu trụ sinh;
Trơ trẽn bấy xuyên tâm liên thần dược .
Tài như ông chạy mặt Nguyễn Du;
Dũng như ông đứng tim Thái Học .
Già tám mươi cật dai bụng dẻo, 
thú trần ai sao vội buông xuôi ;
Non nửa tá vợ dại con thơ, 
mắt lợn luộc thôi đành trợn ngược .

Tôi nay!

Giận thì giận mà thương thì vẫn thương;
Cười chẳng cười mà khóc không ra khóc .
Bó hành đưa lợn xa chơi;
Nắm nhang kính ông thẳng bước .

Đừng tính thiệt ra hơn, 
bước chân đi cấm kỳ giở lại, 
nẻo âm dương quay lộn tới lui;

Chớ nghĩ khôn hoá dại, 
vụng nước cờ hạ thủ bất hườn, 
thế chiếu bí phản hồi sau trước .
Khổ cho tôi mà cũng nhục cho ông;
Tủi thằng dân mà cũng đau cho nước .

Thôi thì:

Bát cơm hẩm, 
thịt ôi cúng các đảng, 
cho chó chó chê;
Đĩa muối dưa, 
cà khú thí cô hồn, 
kính ông ông đớp .

Đại thi hào sống khôn thác thiêng ra mà hốc.

Thượng hưởng!